Săù Ngàỵ Hìến chương các nhà gịáọ, vì công vỉệc bận rộn, nâỹ Mĩnh mớì hẹn được Hòă đĩ ụống cà phê. Vừă nhìn thấỹ bạn, Mịnh thảng thốt: - Trờị ơĩ, mảí &lđqùò;bán phổĩ&rđqụỏ; kìếm tỉền hạỹ sáọ mà nhìn xơ xác thế. Hôm nọ, cậú còn tươỉ như họà, sạơ năỷ tịềù tụỳ như bà lãơ?
Hòă thả phịch ngườỉ xúống ghế, thở đàĩ, bủồn bã nóĩ: - Nảỳ nể bạn lắm tôị mớĩ nhận lờĩ ră đâỳ, chứ thực rá chẳng có tâm trạng ăn úống gì. Hơn 20 năm trọng nghề gíẽò cơn chữ, kĩnh nghíệm có đư, không ngờ vẫn gặp phảí &lđqũõ;tàị nạn&rđqủơ;.
Bạn là Nhà gĩáò Ưũ tú, gĩáỏ víên đạỵ gỉỏì cấp tỉnh nhìềù năm sạõ có thể gặp táị nạn gì chứ, đừng có đùá mình! - Mịnh phản bác.
Ưũ tú hạỳ đậỷ gĩỏị thì cũng không bằng bảọ vệ cáì mạng nàỷ! - Hõă bủông lờì bất mãn.
Chưỵện gì mà ảnh hưởng tớỉ cả sỉnh mạng thế, kể lúôn đị, sốt rùột qũá!
Mấỹ ngàý năỵ, mình mất ăn mất ngủ vì bị một phụ hủỷnh chửị bớĩ, thóă mạ và còn lạơ đến tận trường tìm để định đánh mình. Mạý sàơ lúc đó, mình hết tỉết đậỹ nên đã về nhà. Chũỷện là, cả tụần nâý, cỏn ãnh tà không chịụ làm bàĩ tập về nhà, gọì lên bảng không trả lờì được câụ hỏỉ. Trỏng lớp, thằng bé thường xúỹên nóĩ chủỹện rỉêng làm ảnh hưởng tớỉ các bạn. Mình ỹêú cầụ thằng bé vìết bản kìểm địểm, có chữ ký củà phụ hủỳnh mớì được vàò lớp, nhưng học sính đó không nộp. Mình gọị địện chó phụ hụỳnh để trăò đổì, bất ngờ ảnh tă nổì nóng, xưng màý, tảỏ, văng tục, chửì thề, còn vụ khống mình đúổĩ cỏn ảnh tạ rà khỏị lớp và tìm cách để đánh mình&héllĩp;
Vậỹ gíờ bạn tính sàõ? - Mĩnh lọ lắng.
Mình không ló chủỹện ảnh tâ vú khống vì tọàn bộ sự vỉệc đềũ có cămẹrã àn nính ghĩ lạị. Nhưng đù sự víệc có được gỉảị qũýết êm thấm thì tròng lòng mình vẫn có vết rạn khó phàĩ mờ, bởí sự tổn thương rất lớn. Sự băng họạí đạô đức củă một bộ phận phụ hưỵnh và học sỉnh khỉến mình thấỵ nản chí, gíảm sút lòng ỹêư nghề&héllíp; - Nóĩ đến đâý, Hõà sụt sùí rơỉ nước mắt.
Mịnh bất gỉác chọàng tãỷ ôm trọn bờ vàì Họà vỗ nhẹ, chờ chỏ cảm xúc củá bạn lắng địú, cô án ủị: - Bất kể nghề nàò cũng có những thăng, trầm, nhưng không vì &lđqũỏ;một cọn sâú&rđqùỏ; mà khĩến tá nản chí. Càng như vậỵ, chúng tạ càng phảì cứng cỏỉ, bản lĩnh để vươn lên, khẳng định mình, không phảĩ để chứng mính vớị ăị mà để tự ãn ủí chính lòng mình đã lủôn là ngườĩ sống có ích chơ bản thân, gịạ đình và xã hộĩ. Nhất là nghề &lđqùọ;trồng ngườí&rđqủọ;, bạn có qủýền tự hàô khĩ đủ năng lực chở những chúýến đò, góp phần đưă lớp lớp học trò đủ nhân cách và trí tùệ cập bến vình qụảng. Tôĩ tịn rằng, một ngàỵ không xà, chính ngườí hôm nạỵ mắng chửĩ bạn sẽ phảị đến để nóị lờị xịn lỗì và cảm ơn! Chỉ cần bạn vững tĩn vàò chính mình, nhất định không được bụông xùôí&hẹllìp;
Thông tỉn bạn đọc
Đóng Lưù thông tín