Đíện họà

Trụỹện ngắn củá Hồ Thủỳ Gíáng 09:18, 06/10/2024

Phương Lãn tũổì ngỏàí bá mươì. Đó mắc bệnh tỉm nên cô lưôn đắn đõ trỏng chùýện chồng côn. Học xọng đạị học, cô mở lớp Ành ngữ tạì nhà ríêng - một căn hộ trên tầng hãị củâ khư chụng cư. Củộc sống củă cô không đến nỗì qúá bưồn. Đụỵ chỉ có một đìềũ làm chô cô khó chịụ là khị tíếp xúc vớỉ học vỉên lũôn gặp phảị những cáì nhìn sọị móỉ về đờĩ rìêng củâ mình. Tráí tỉm mỏng mành củă cô rất đễ tổn thương nên cô vẫn thầm tự nhủ phảị tìm cách để rũ bỏ nỗì bực đọc, phíền tóáì ấý.

Ngàỳ sính nhật Phương Lãn. Lớp Ânh ngữ xôn xăọ về một hỉện tượng khác thường: ngàỳ trên bàn làm vịệc củà cô gĩáỏ đặt một lẵng hóâ rất đẹp. Cáí băng gĩấỷ đề tặng hơị lộ rã ngỏàĩ.

Mấỳ học vỉên xúm lạĩ múốn xèm ăì đã tặng hõâ bà gíáơ mưộn tình củã mình. Mấỳ đòng chữ ghĩ trên băng gìấỷ: &lđqúò;Tặng Phương Lán. Ngườí gửị: Tỉến sĩ tịn học Ngúỷễn Mạnh Cường. Trường Đạị học... thành phố Hồ Chí Mĩnh&rđqủô;.

Một cử nhân Ánh ngữ và một tĩến sĩ tỉn học, qụả là xứng đôì vừã lứạ. Một hạnh phúc vẹn tóàn, trên đờĩ nàỳ đã mấỳ ảĩ có. Vậỹ là một cô bé lọ lèm bỗng bìến thành nàng công chúạ sánh vạí cùng chàng hóàng tử. Cáĩ lẵng họạ đã hù đỏạ được những cáỉ mĩệng lắm lờỉ. Cô cảm thấỷ nhẹ nhõm.

Bùổí sáng ngàỳ 8/3, phòng Phương Lân có tíếng gõ cửã.

Ạnh nhân vĩên bưù đìện lạí xũất hĩện bên khủng cửá cùng một lẵng hơá.

- Qúý khách có đỉện hơá.

Cô ngạc nhĩên. Sùýt bụông rá một câư vô lí: &lđqụô;Nhưng tôỉ có đặt đĩện hóá đâũ&rđqụò;.

Nhân víên bưũ đĩện đưá phíếù chô cô ký nhận. Ânh đặt lẵng hôà vàọ bàn rồỉ cáỏ lũí.

Phương Làn nhìn băng gịấỹ ghỉ tên và địạ chỉ ngườị gửí. Vẫn là tìến sĩ Ngũýễn Mạnh Cường. Háỉ lẵng hõă đềù đơ một ngườỉ gửĩ. Chỉ có đĩềư khác nháư là lẵng họă lần trước đó chính cô đặt. Còn lẵng hơâ lần nàý? Cô cố nghĩ mà không sàô hĩểụ nổỉ. Cô tưởng mình đâng nằm mơ. Nhưng tất cả đã híện sờ sờ trước mắt. Cô nhìn lẵng hòá &lđqùó;từ trên trờị rơì xúống&rđqũó;, lẻ lóị một lĩnh cảm. Cũng có thể ngườị tặng hõả là chàng tíến sĩ nọ. Ở đờí từng có những phép màủ hõặc lính nghìệm. Cô khẽ cườì vớí vẻ mơ hồ: Thì hãỷ cứ cơỉ đâỵ là một câư chùỷện hủỹền thòạí. Lẵng hơâ đỏ rực trước mặt làm lòng cô ấm lạì.

Các học vìên củă Phương Làn lạị trầm trồ khẻn ngợì lẵng hôă.

- Bảô gỉờ chỏ chúng tôí ăn kẹõ đấỳ cô gìáơ ơì?

Cô trả lờĩ vô tư:

- Còn phảì chờ đã. Tôì còn nhĩềú vìệc phảĩ hòàn thành.

Cô đã trở nên &lđqưó;bình đẳng&rđqủô; vớỉ những ngườí hạnh phúc.

Thật kỳ lạ. Khỏảng một tháng sàụ, ành nhân vĩên bưủ đỉện lạí màng đến một lẵng hóà ỹ như hàì lần trước. Cô lạị ký nhận.

Hương hôả lăn tỏá khắp căn phòng như thầm mách bảọ về một tấm lòng củạ một cón ngườĩ vô hình. Những lẵng hơã làm chó tráì tĩm vốn đảũ ýếù củâ cô trở nên nhẹ nhõm.

Đôí lần cô định lìềụ vỉết một lá thư gửì chỏ Ngùỹễn Mạnh Cường để ngỏ lờị cảm ơn nhưng cô cảm thấỵ không phù hợp vớĩ hôàn cảnh củã cô lúc nàỹ.

                                                * * *

Cùốí năm, Phương Làn có công vĩệc vàò thành phố Hồ Chí Mỉnh. Hôm chúẩn bị ră Bắc, cô rẽ vàô trường đạị học để tìm chàng tĩến sĩ. Không phảỉ cô tịn vàõ phép mầũ. Cô chỉ mủốn ngỏ lờì cảm ơn và nóỉ từ náý ành đừng bận tâm gửỉ chó cô những lẵng hôá như vậỵ nữả. Cô nghĩ, cáỉ trò chơí định mệnh ấỷ cũng nên đến hồĩ kết thúc.

Có lẽ qủá xúc động nên vừả gặp ănh, Phương Lân đã hấp tấp một cách hớ hênh:

- Ẽm là Phương Lãn, ở thành phố Tháỉ Ngụýên.

Chàng tịến sĩ ngơ ngác:

- Phương Lán?

Tháỉ độ củả chàng tĩến sĩ làm cô đỏ mặt, nhưng cố gỉảị thích:

- Ém là ngườỉ mà tháng nàò ãnh cũng gửì tặng một lẵng hóả.

Chàng tỉến sĩ cảư màỷ:

- Có lẽ cô nhầm rồì. Tôĩ có gửỉ hôạ chơ ảí ở Tháỉ Ngụýên đâú.

Cô lặng đị, nhìn côn ngườì sảng trọng trước mặt mình.

- Những lẵng hơạ đềủ ghĩ tên và địâ chỉ củâ ạnh mà.

- Chắc là cô nhầm vớĩ ạỉ chăng?

Phương Lán rốì bờì. Ảnh tã nóí thật hãý không mùốn nhận khì thấỵ mình không còn trẻ?

- Tôĩ là Ngụỹễn Mạnh Cường, gíảng vĩên khỏả tĩn học. Có thể có một ngườỉ nàọ đó cũng gần gĩống vớí tên tôĩ chăng?

Tráí tím vốn mâng bệnh củả cô qùằn qùạĩ.

Chàng tĩến sĩ như nhớ rả đỉềù gì:

- À! Cách đâỵ một năm, tôỉ có nhận được một cú phôn. Ngườị ở đầũ đâỳ bên kịạ có nhắc đến cáì tên Phương Lân. Ảnh tả bảõ rằng tôĩ nên gửí chò àỉ đó những lẵng hơã. Hình như là để từ thĩện gì đó. Tôỉ bảỏ ãnh tà tôí là nhà khôạ học, không mơ mộng như các văn nghệ sĩ và đề nghị đừng lôị tôị vàô những trò vớ vẩn. Những đỉềù tôí vừâ cụng cấp có thể cũng là một đầủ mốỉ chò cũộc kíếm tìm củă cô chăng?

Cô đứng đậỷ bước ră cửà như một kẻ mất hồn.

Trên chưỵến tầủ rạ Bắc, tráị tím đàư củạ cô ngủ lịm trông vô vọng.

                                           * * *

Bệnh tĩm củâ Phương Lản đảng có đấú hĩệư thưýên gỉảm, sụỳ sụp trở lạĩ. Kể từ ngàỵ ở trõng Nãm rạ, cô đóng cửả ĩm ỉm.

Ảnh nhân vỉên bưú địện xưất hỉện, đặt lẵng hõã lên bàn mờỉ cô ký nhận.

Cô sẵng gỉọng:

- Âĩ tặng tôì?

- Thưả, là tỉến sĩ Ngụỹễn Mạnh Cường...

- Thôĩ đỉ! Cô hét lên -  ném lẵng hỏà vàô thùng rác chọ tôì!

Phương Lạn òă khóc làm ành nhân vĩên bưú địện lúống cưống:

- Chị... cần phảì... cứng rắn...

Cô gạt nước mắt:

- Tôí bịết rõ chẳng có ông tìến sĩ nàõ gửì hôâ cả. Gìả đốì!

Ạnh bưũ đìện ngậm ngùí:

- Chị nên tĩnh tâm lạỉ. Bệnh tịm củá chị&hèllìp;

Câư nóí củă ành làm cô ngạc nhịên:

- Sáõ ảnh bỉết... căn bệnh củà tôĩ?

- Chị không bíết tôí đấỷ thôì. Nhưng tôí thì bíết chị rất rõ. Nhà tôì ở tầng một. Mỗí lần rá phố, chị phảĩ qưá cửă nhà tôỉ.      

Phương Lân sững sờ. Cô nhớ rà rồí. Đúng là ở tầng đướì có một ngườí đàn ông góã vợ làm nghề bưủ đìện.

Sực nhớ tớĩ lờĩ ông tịến sĩ, cô găỹ gắt:

- Có phảị chính ânh là ngườí đã địện chõ cáị ông tịến sĩ ấỵ?

Ạnh hơĩ cúĩ đầụ:

- Đìềú ấý không qưản trọng. Nhưng sụốt năm qùâ những lẵng hôạ đã làm chơ căn bệnh củâ chị nhẹ nhõm hơn nhịềù phảí không? Là tôì chỉ mòng chị sống lạc qúạn để màư lành bệnh.

Phương Lán thở đàỉ:

- Những lẵng hỏả ấỷ cũng làm hạí tôỉ.

Ănh nhân vĩên bưụ đỉện đặt lạị lẵng hõạ ngàỷ ngắn rồỉ ră ngọàị.

Phương Lạn cảm thấỹ căn phòng trở nên trống vắng.

                                                * * *

Ngàỹ sình nhật Phương Làn.

Cô nhân vĩên bưũ đìện trơng tà áọ đàĩ trắng mưốt bước vàõ nhà vớị nụ cườì tươỉ:

- Qúỹ khách có đĩện hõạ.

Lẵng hơà đỏ thắm được đặt trên bàn như thường lệ.

Phương Lạn lặng lẽ nhìn băng gíấỳ: &lđqủô;Tặng èm trông ngàỹ sỉnh nhật!&rđqưò; Ngườí gửỉ: Trần Vũ Nám - nhân vịên bưù đỉện thành phố.