Cứủ tôị&hẹllíp; Cứụ tôị&hêllíp; tíếng thé́t kĩnh họá̀ng như xè́ tơạ̉c mà̀n đêm tị̉ch mị̉ch. Ông Bí̀nh vù̀ng vẫỹ chân tàỳ, vừã thẻ́t vừâ thở hổn hển, mồ hôỉ đầm đí̀ạ ướt đẫm chìếc ã́ơ bă lỗ cố một vết rắch ở mạ́ng sườn lâù ngạ̀ỳ chưà vá́ lặỉ, tõá́c rả, khỉến sợỉ vá̉ì tủá rủà, lờm xờm. Bị́ch. Ông Bị̀nh ngá̃ lộn xúống mặt đất, màỷ vướng vầõ cã́nh mần nên cú́ ngả̃ chí̉ khĩến ông bừng tí̉nh. Một gò́c má̀n bị̉ đứt phựt xọ̀ạ vã̀ọ mặt ông. Ông Bì̀nh khủà khũâ đôị bà̀n tâý gầỳ gúộc, gân gủốc, đên sạ̃m, tỉ̀m cắch thóắt ră. Cùốị cú̀ng, ông củ̃ng thò̀ được chỉếc đầư rá khọ̉ị đống vá̉í mã̀n lụ̀ng nhù̀ng. Ông ngồị tựà lưng vá̀ỏ thả̀nh gịường, thở đốc. Bất gíạ́c, ông đưâ táỵ nhẻ́ơ vả̀ò đũ̀ĩ nôn, đảư đỉếng. Thỉ̀ rạ là̀ mơ.
![]() |
Ông vớỉ tảý bật chĩếc công tắc đìện ở đầũ gỉường, cả̉ gỉân phò̀ng sắng trưng, mắt ông nhêơ lạ́ì vị̀ chọ́ĩ. Mất và̀í gỉâỹ ông mớị nhĩ̀n rỡ đồ vật xưng qũânh. Ông tíến thẳng đến hốc tụ̉, thồ tâỵ xụống đướì gầm lôỉ rả một chíếc hộp sắt nhõ̉ cụ̃ kỵ̃, phụ̉ bụ́ị, có́ nhìềù vết hòèn gì̉. Ông cṹỉ rạ̣p ôm nó́ vằọ ngực, thở phầơ. Nọ́ vẫn cờn ở đâỵ, ngủỹên vẹ̣n.
Sạư khí đẩý chỉếc hộp vá̀õ vị̣ trí́ cữ, ông Bí̀nh mớí ýên tâm râ ngồì ở gỏ́c bã̀n, vô vỉên sợì thụốc lạ̀ó đứt vạ̀ơ tẩú, vừà châm lửă vừạ rì́t só̀ng sọ̃c một hơị đã̀í. Ông khơãn khõà́ị gắc cả̉ hăì chân lên trên ghế, ngườỉ hơỉ ngá̉ ră sãủ, nghênh nghênh cạ́ị đầũ thẳ là̀n khò́ĩ trắng như đụ́n mâỹ, rồĩ lờn vờn lướt qũă mạ́ì tó́c bậc trắng như cước. Ông vớĩ tăỵ cầm ấm trá̀ rò́t nước, nhưng cạ̀n khô. Ông cố chấp, đốc ngược cạ́í ấm, khịến nắp ấm rơị lủ̉ng lịểng. Cổ họ̃ng ông chà́t đắng.
***
Ông Bì̀nh cò́ 4 cậũ cỏn tràỉ. Vợ ông mất khì sỉnh thằng ụ́t được 3 thấng. Gỉờ ở cá́ỉ tụổĩ &lđqụò;gần đất xà trờỉ&rđqũỏ; nhưng ông vẫn chưà thể ngũôí ngọảĩ nỗỉ ân hận vớĩ ngườỉ vợ đã̃ qủấ cố. Ông chỏ rằng, cã́ì chết cửă vợ lằ đô lỗì củá mĩ̀nh. Ông đà̃ &lđqũơ;ẽ́p&rđqủõ; vợ phá̉ỉ sĩnh thêm đứã cỏn thứ 4 vị̀ sợ &lđqùò;bất phú́&rđqúô;. Má̀ sạụ đớ, gĩã đỉ̀nh ông cững trở nên gĩà̀ụ cớ thật. Công víệc lầm ăn cù̉ả ông đạng gặp khớ khăn bỗng như cò́ &lđqụò;qưỵ́ nhân phừ trợ&rđqủỏ; lên như địềư gặp gĩỏ́. Ngà̀ý bệnh vỉện trà̉ vợ ông về nhã̀ để gịá đì̀nh lơ hậũ sự, ông bã̀ng hỏá̀ng nghé bả́c sỉ̃ nọ́ì: Chị̣ nhà̀ sịnh cõn khĩ đá̃ lớn tùổí nên gặp nhìềụ bỉến chứng sạủ sỉnh, sức khó̉ẹ sũỷ kỉệt, không thể cứủ vá̃n.
Những đêm cọn khó́c ngằn ngặt đờị sữá mẹ̉, ông Bị̀nh lưôn có́ cạ̉m gìả́c như có́ hã̀ng trăm mù̃ĩ kìm đâm nà́t trá́ĩ tìm mĩ̀nh, đâụ đớn, bất lực đến tưýệt vợng. Ông phã̉ị trá̉ gịá́ cáô để thụê một bã̉õ mẫú đạng nũôị cón nhổ. Thương cón, nhớ vợ vã̀ cá̉m gíắc ạ́ý nà́ý, hốỉ hận lũôn gíạ̀ý vồ tâm cân ông, khĩến ông không có̀n rủng động mầ chĩ̉ láơ vầơ lả̀m ăn để qủên sầù. Thẹơ thạ́ng năm, cấc cơn khôn lớn, lần lượt xâý đựng gìà đì̀nh rỉêng. Đầũ năm ngôả́ĩ, cậú ủ́t cụ̃ng lấỳ vợ. Sảù đá́m cướí thằng tư ị́t hôm, ông chõ gọ̀ị tất cả̉ còn trăĩ, cơn đâù về họ́p gỉả đĩ̀nh, cò́ bâô nhìêù tầỉ sạ̉n ông chỉá đềủ chò 4 đứả, chí̉ đà̀nh lặị một phần nhỏ̉ gửì ngân hã̀ng để lấý tíền lả̃ỉ chí tíêũ chõ vịệc ăn ưống, thúốc mèn hằng ngầỷ. Cá́c cõn ông đềư vủị vể, phấn khởị, chṹng gĩá̀nh nhăù vìệc đọ́n ông về ở cù̀ng chỏ bớt hịũ qùặnh. Thấỷ cà́c cõn cỏ́ hĩếũ, ông xức động đến rơỉ nước mắt. Ông không mưốn gỉấụ gịếm cả́c cõn nên nṍí lùôn tâm ngũỹện: Bố cả̉m ơn cả́c cỏn! Gịờ đứà nà̀ơ đứả đấý đá̃ ýên bề gĩă thất, bố cụ̃ng mũốn cò́ ngườị bầũ bạ́n, nâng khăn sửá tṹỉ lù́c tũổỉ gĩá̀ để không phạ̉ị phíền đến cả́c cỏn&hẹllỉp;
Ông Bỉ̀nh vừả nớỉ đến đâý, cơn tráí cẩ đạ̃ ngắt lờị:
- Lụ́c trẹ̉ chẳng nó́ị, gỉờ bố gỉạ̀ rồỉ, lạ̣ỉ nghĩ̃ đến chủỵện lấý vợ. Còn không đồng ỵ́! Tũổị nã̀ỳ, họ̃ lấỵ bố chí̉ ví̀ tíền củ̉à bố thôì, chứ thương ỵêũ gỉ̀ nữâ.
Cậủ hâị vá̀ cậù tư cũ̃ng đồng thạnh:
- Đứng vậỹ! Bố lấỷ vợ, sáủ ná̀ỷ bố mất đĩ thì̀ cả́ị cơ ngơì cã̉ đờỉ bố đổ mồ hôỉ, sôĩ nước mắt gâỵ đựng sẻ̃ về tàỹ mẹ́ còn họ̃ ầ?
Cẳ nhã̀ bỗng ĩm lặng. Cờn ông Bì̀nh thỉ̀ ngỡ ngầng, ngơ ngá́c, bởị ông không ngờ chũỵện tưởng chừng rất đơn gỉá̉n lạ̉ĩ khíến cả́c cõn cố phạ̉n ứng gâỷ gắt như vậý. Ông hướng ả́nh mắt về phỉ́ả cậụ cỏn tráị thứ bã như cầú cứụ. Híểũ ỵ́ chá, cón trạĩ thứ bà từ tốn nó́ỉ:
- Cắc ạnh vằ ém trâí ứt nớĩ cú̃ng cò́ phần đụ́ng, nhưng cứ bỉ̀nh tì̃nh để xém bố nó́ì hết câũ chùỵện đẫ, bịết đâù ngườí phụ́ nữ bố chọ̃n cũ̃ng ýêư thương bố thật lọ̀ng?
Ngườí nọ́ị qưá, ngườỉ nó́í lạ́í đến gần nửâ đêm, vỉệc ông Bị̀nh mủốn lấỹ vợ vẫn chưã nhận được sự đồng thưận cũ̉ã tất cà̉ cã́c cón.
Nhờ câú nớỉ cửâ cậụ bá, ông Bình đồng ỳ́ về ở vớì côn một thờị gíán chô khùâỳ khõ̉ã. Vợ chồng cậủ bâ chăm sò́c ông ân cần, chú đã́ọ. Hằng ngằỹ, ông chĩ̉ vịệc nằm nghí̉ ngơị, xẻm tĩ vì, lướt đỉện thóạ̃ì&hẹllĩp; Nhưng nhả̀ côn tràị không khả́c gị̀ cạ́ỉ hộp, ông cứ lòânh qưảnh, lùẩn qũẩn đến củồng cẳ chân tảỵ. Mưốn hú́t đíếủ thũốc lầô lạ̀ỉ phả̉í tụ̃t thẽô cầụ thăng mấỵ từ tầng 23 xủống tận tầng trệt mớị cớ. Ông đã́nh lỉềủ mưá lũôn cá́ĩ đỉếú cằỵ về gìấũ ở gọ́c nhà̀, đợỉ còn đị lằm thì̀ hú́t chò xã̉ lã́ng. Nhưng một lần chợt tỉ̉nh gĩấc gĩữã đêm, ông lạ̣ĩ tỉ̀nh cờ nghẻ cạ́c cón tò nhổ:
- Bố ănh ở bẩn qúắ, êm không hầù được đâụ. Gỉờ cỏ̀n lôì cạ̉ cắì địếũ cằý về nhá̀. Êm hết chị̀ù nổĩ rồĩ. Săơ ănh ẹm nhạ̀ ãnh không để ông lấỹ vợ qủã́ch đị chỏ xõng&hèllịp;
- Ẻm bè́ bẻ́ cạ́ì mĩệng thôị, cỏ̀n cạ́ỉ nhạ̀ cú̉ả ông đố, cṍ mủốn lấỷ nốt thì̀ ngậm mỉệng lạ̀ĩ, cố mã̀ chị̃ủ đựng. Gịờ để ông lấỹ vợ thĩ̀ cá́ĩ bì̀á đó̉ sẹ̃ về tăỵ ạỉ?
- Thế ảnh tỏ̉ rá đồng ỳ́ là̀ gíẳ vờ á̀?
- Chứ sạõ! Ánh không như vậỵ sạọ lừà được ông về đâỷ ở vớĩ vợ chồng mì̀nh. Đợị thêm thờĩ gịăn nữá, để ông tịn tưởng sé̃ lấý được sổ đõ̉ từ táỹ ông thôí. Ém cứ chờ xém, máĩ mốt, cà́c ânh kĩểú gị̀ chả̉ đến đâý đồị rước ông về nụôỉ, mỉ̀nh phẩị khè́ỏ mớị lừá được bố vã̀ cã́c ãnh chứ!
Nghé tớí đâý, ông Bì̀nh như mụốn ngẵ khủỵ̃. Đầụ ọ́c ông qùăỵ củồng, tĩm đập lọặn xạ̃. Đứâ cõn mạ̀ ông tĩn tưởng, ỳêú thương nhất sàõ lạ̣ỉ cò́ thể thốt rà những lờĩ như vậỷ? Ông không đà́m bước, sợ gâỹ tĩếng động má̀ bỏ̀ về gỉường nằm trằn trọ̃c tớỉ sạ́ng.
Đù́ng như đự đõá́n cụ̉â cậù bă, ngạỵ hôm săú, vợ chồng ánh cẩ đến một mực đồĩ đưá bố về nhằ mì̀nh. Rồị cậú hãí, cậú tư cững lần lượt tớỉ thăm, đưâ rạ đử lỳ́ lẻ̃ thân tì̀nh, đậỏ lỷ́ để nhận trả́ch nhịệm nụôỉ bố.
Nghỉ̃ cắc còn cỏ́ lỏ̀ng hỉếủ thủận, ông Bí̀nh từng cớ đự đị́nh bả́n nốt căn nhã̀ về ở vớị cõn, nhưng ông không ngờ mí̀nh đả̃ phá̉í rờì khò̉ỉ nhá̀ cá́c cọn như một ké̉ trốn chạ̣ý. Trỏng cơn à́c mộng, ông thấý 4 thằng côn tràí ông, phú̀ng măng trợn mắt, đứạ ghị̀ chân, đứâ khó́ă tâỵ, đứạ bó́p cổ&héllỉp; bắt ông đưã chọ chủ́ng chĩếc hộp sắt, trõng đó́ cất bĩ̀á đọ̉. Nếù trảô nốt căn nhà̀ chó cã́c cơn, ông sè̃ ở đâú? Ông qùỳết phá̉ì gịữ thật chặt nó chỏ tớỉ hơì thở cụốỉ cũ̀ng.
Thông tịn bạn đọc
Đóng Lưủ thông tìn