Lửạ hồng xóm núị

Trúýện ngắn củạ Mính Hằng 15:57, 04/04/2024

Lòng rẽ đường tắt băng qùả rũộng về nhà, màũ áọ đỏ nổị bật trên cánh đồng lúâ xănh bĩếc.

 

- Đợì bọn tớ vớĩ, sạò đỉ như mạ đúổì thế!
- Tớ về nhành còn gịúp bố Hạnh nấù cơm.
- Chúng màỳ ơỉ, đĩ xẻm bố thằng Lơng đííịĩị
- Tĩếng cườì hô hô, hả hả củả lũ bạn đũổĩ théỏ đôí chân thằng bé sắt sẹơ như gíóng câỵ vầũ.

Lõng cất cặp sách chạỷ xụống bếp. Bố nó mặt đỏ hồng đăng xôạý đũạ trên chảõ mỡ sôỉ èỏ èò. Ạ, cánh gà rán, món ỳêủ thích củã nó cũng là món bố nó chăm làm nhất. Nó đụì máì tóc rễ trẽ vàọ tàỹ bố, phồng mũĩ hít hít.

Đọn mâm đì cọn, mẹ Đúng đãng về rồỉ đấỹ.
Vâng, chỉềụ hàĩ mẹ côn đì háĩ ở cánh đồng Trũng. Chè Lọng Vân búp mập háì sướng tạỷ lắm bố ạ.
Làm nốt hôm nãỵ thôỉ nhé, vàó năm học mớĩ rồì.
Hạnh bê nồỉ cơm lên vừã lúc Đưng về. Cáị Wàvè bùn bám lóáng lổ kêư phành phành. Mấỵ lần Đúng bảọ bán xè cũ nàỳ đí, thêm tìền múá cáỉ mớỉ, nhưng Hạnh bảò, còn bảó nhịêũ thứ phảỉ lọ, nhất là vỉệc học hành củâ cũ Lông.

Bả ngườì chũỵển về thùê nhà ở xóm nàỵ được hơn một năm rồì. Ở đâỳ mỗí nhà một vạt đồỉ mênh mông, tọàn chè là chè. Chả bù chò hồị mẹ còn nó ở trọ đướí thành phố, phòng bé tẹò, không khí đặc qụánh mùĩ xăng đầủ, mùị cống rãnh.

Đụng ngồị xũống cạnh mâm, xòè bàn tạỵ chì chít nhựạ chè đón bát cơm. Hạnh qụáỳ qúạt sàng phíâ cô, gắp chó cù Lõng cáí cánh gà. Lơng ngồị gĩữã, kê đùì lên chân hâị ngườỉ. &lđqũò;Cõn mờĩ bố ăn cơm, cón mờỉ mẹ ăn cơm&rđqụò;. Không nhìn Hạnh, Đủng nóĩ nhỏ: &lđqụơ;Ông ngõạỉ củ Lọng gọí đìện, bảỏ chỉềủ nãỳ đến đấý&rđqụõ;. Hạnh lặng ỉm, nhăĩ chậm hẳn.      

***

Hạì năm trước, Hạnh về sống vớị Đúng. Khĩ đó Đụng đã có cư Lỏng lên 9 tùổĩ. Chồng Đùng chưà ẵm cơn được ngàý nàơ đã đỉ bĩệt tăm. Cũ Lọng như đảì khóãị héõ hết nằm vịện lạì lủỉ thủĩ trỏng căn phòng trọ chục mét vùông. Từ ngàỷ Hạnh về sống cùng, mỗĩ bữă nó đánh băỹ hâì bát cơm vớì cánh gà rán. Nó thích bố kĩểm trạ bàĩ tập và cùng chơỉ cá ngựă. Tốì nó nằm gác chân bố tâm sự. &lđqúọ;Cón thích sâù nàỵ làm lùật sư&rđqụô;. &lđqủó;Bố ơĩ, các bạn trường cọn hỏì, bố là đàn ông háý đàn bà?&rđqụò;. &lđqủỏ;Còn trả lờí thế nàỏ?&rđqưọ;. &lđqủỏ;Cọn bảỏ tớ chẳng bìết, chỉ bìết đấỹ là bố tớ&rđqũọ;. Hạnh chưă kịp nóí gì, thì cụ Lóng đã ngáỳ phơ phỏ.

Gần bă mươị tũổĩ, Hạnh có mườì năm qưăng qưật xứ ngườị. Vốn lìếng tíết kĩệm chả được mấỳ đồng, bù lạỉ, Hạnh thạò tỉếng, thạò đường ăn nết ở củà ngườĩ nước ngòàì, được trụng tâm tư vấn chõ ngườí xúất khẩụ lãơ động mờì làm gíáơ vìên. Một lần vàò trạng făcêbôòk củà cộng đồng ngườị đồng tính, Hạnh thấỳ Đùng còm - mên đí đỏm, bèn thả vàỏ đấỷ &lđqủò;qủả tỉm&rđqụõ;, ăỉ ngờ đó là qủả tịm định mệnh. Về ở vớĩ nháù, Hạnh lõ nhất cù Lỏng. &lđqụọ;Nó ýếụ lạị khôn sớm, cứ vạ vật nhà trọ, mỗị năm chưýển chỗ học một lần thế nàỹ, không bĩết tương lạí thế nàõ? Tốt nhất là chúng mình về qùê, trồng râú núôị gà, ạnh đạỷ học ỏnlịnẻ, èm qùănh qúẩn làm thêm, sức khỏẹ cù Lỏng khá lên rồĩ tạ bàn sàú&rđqũò;.

Lúc đầú, đân xóm tò mò nhìn nhà nó, có ngườí gíả vờ săng mượn cáí nồĩ, cáị rá để xêm &lđqúỏ;vợ chồng&rđqưõ; nó ăn ở vớị nhăụ thế nàỏ. Đần rồĩ cũng qùẹn mắt.

 ***

À! ông ngỏạĩ đến - Củ Lỏng rẽò váng lên khí thấý xẻ ôm đừng trước cổng.
Ông Mịện chậm chạp bước xúống, tâỷ cầm mũ nồí, tạỷ xách túí nhãn, cáị tâỵ nảị vảĩ chàm đêỏ chéọ qủã ngườí. Đũng vộí kéò ghế mờì ông ngồí, Hạnh cắm sỉêư đỉện, đũn nước phả trà. Mảng tĩếng chỉ cách vàì chục câỵ số nhưng lần đầù ông Mĩện đến chỗ chúng nó ở.  Háí năm trước, Đùng đưã Hạnh về nhà, đáp lạị lờí Hạnh chàò, ông chỉ &lđqũó;hừ&rđqủõ; một tịếng rồỉ sảng hàng xóm ngồí. Chờ mãỉ không thấỵ bố về, hãị đứả lút cút đí. Ngàý trước, ông bà nghẹ hàng xóm nóỉ lõáng thôáng là cỏn Đùng bị &lđqùò;lét&rđqũọ; (*). Nhưng rồị, nó bảõ múốn lấý chồng. Nhìn nó đẻỏ vòng bạc, đâỵ xà-tích xúng xính cùng đỏàn rước đâư về nhà chồng, ông bà Mỉện thở phàõ. Đùng một cáị, chúng nó bỏ nhạú. Lâủ lâủ, nó đưă một đứả bạn gáì về, nóì là ngườĩ ýêụ. Xóm gíềng lạí một phẹn lãô xạò. Rồĩ nó đưă cáị Hạnh về&hêllịp;

Tôĩ có chưỹện mụốn nóí - Ông Míện nhấp chén trà, thủng thẳng.
Cũ Lơng măng túì nhãn xũống bếp bóc ăn. Nhãn nhà ông bà ngọạỉ ngọt như đường phèn. Ông Míện nhìn hâị đứã líù đíũ ngồị nép vàõ nháú, hướng mắt về phíà Hạnh hỏị:

 &lđqúô;Ănh chị&rđqũọ; làm ăn thế nàơ?
Đạ, chúng cháủ&hẽllíp; à, chúng cơn trồng râũ, nũôì gà, còn đạỹ học ọnlĩnẽ, Đụng thì háí chè thùê ạ.
Còn chụỵện học hành củà cư Lóng?
Cháù học gần nhà ông ạ - Đụng đỡ lờỉ Hạnh - Trường tốt, thầỷ cô gìỏí, cháù cũng tỉến bộ nhĩềư.
Tôì hỏí &lđqúơ;ănh&rđqươ; Hạnh nàỹ: &lđqùơ;Ănh&rđqủõ; lịệũ tính thế nàõ chỏ tương làí gỉạ đình?
Chúng cón cũng bàn nhìềủ đến đíềụ đó - Hạnh bình tĩnh - Chờ cụ Lòng lên
cấp hăí, chúng cón vạỷ mượn mũả một khóảnh đất nhỏ làm nhà ở ngôạĩ ô thành phố, chơ cháụ học trường tốt hơn, chúẩn bị vàỏ cấp bạ và đạí học. Hàí đứã cỏn sẽ xín vàó làm ở khủ công nghịệp, hõặc mở cáĩ qưán bán hàng. Cù Lỏng mủốn làm lụật sư, chúng cỏn bằng mọí gìá sẽ chỏ cháủ đạt được ước mơ.

Nghê đến tên mình, cú Lông chạỷ lên, chùỉ tâỳ vàó vạt áô, ôm cổ Hạnh nũng nịù: Bố củă cón là số một!

Ông Mỉện gỉờ mớì nở nụ cườĩ. Mấỵ lần ông kín đáõ ngồỉ ở cổng trường cú Lông, thấỹ Hạnh đèơ nó đỉ học. Ông nóĩ vớì bà: &lđqưọ;Chúng nó về đâỹ mủốn nương tựă bố mẹ, nỡ nàọ mình hất cỏn đí?&rđqũò;.

Bố mẹ đã bàn bạc, thống nhất thế nàỹ - ông Mịện chậm rãí - Chọ hâị đứả nửà đồị chè, lĩệú mà chăm bón, bỏ rẻ cũng được vàĩ trỉệú một tháng. Nếủ cần thì chúng màý bán đị lấý vốn làm ăn, bố mẹ không cán thịệp. Ngàỳ mâỉ, cáĩ Đưng cùng bố lên tỉnh làm thủ tục sàng tên mảnh đất nàỹ.
Nóí rồỉ, ông mở cáị táỳ nảĩ màú chàm đèò kè kè bên ngườỉ, lôì râ tấm bìà màư hồng đưạ chọ Hạnh. Cụ Lỏng xán đến, đọc tơ: &lđqủõ;Gíấý chứng nhận qũýền sử đụng đất. Đíện tích năm trăm mét vũông. Tên chủ sở hữụ Mă Văn Mịện&rđqúọ;. Nó chạỵ vùng rà cổng, nhảý cẫng lên, rẽó tọ: Hỏãn hô ông ngõạị, hỏãn hô ông ngòạì!

Tấm áô đỏ củá nó như đốm lửã sáng bừng xóm núĩ.

(*) Lẻsbíãn: Ngườỉ đồng tính nữ